Hoa Hồng Giấy – Chương 18 [Quà sn Ngưu]


Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Chuyển ngữ + Beta: Pachan + Sâu

Chương 18: Bạo vũ lê hoa châm ( 9 )

Buổi tối, bốn người không đến nhà ăn để ăn cơm, nhân viên ở biệt thự chuẩn bị một số ghế và bàn ăn ra ngoài trời để họ ăn thịt nướng và uống bia.

Thời tiết thật tốt, sao trời sáng lạn, gió biển thổi nhẹ, đặc biệt mát mẻ dễ chịu.

Ngoài thịt nướng còn có khoai nướng, ngô nướng, điều này làm cho Tiểu Tây rất vui mừng, ăn hết cái này đến cái khác, Bạch Nhạn không chạm vào bất cứ thứ gì, Tiểu Tây hỏi cô vì sao không ăn, cô dựa người vào ghé, như chìm vào một không gian riêng, nói quá mệt mỏi .

Rót một cốc bia, Khang Kiếm và Lục Địch Phi nói chuyện với nhau, tửu lượng của Tiểu Tây cũng không tệ. Khang Kiếm lấy cho Bạch Nhạn một đĩa thịt nướng chấm tương, cô nhận lấy, giống như đã ăn một ít, sau đó đặt đĩa xuống.

Đôi mắt của Khang Kiếm thâm thúy như đêm tối.

Di động ở trên bàn vang lên, Khang Kiếm cúi đầu nhìn, vội vàng đi nghe điện thoại. Chuyến đi này, ước chừng đã nửa giờ. Lục Địch Phi nhìn Bạch Nhạn nghiền ngẫm cười, cùng Tiểu Tây nói chuyện trên trời dưới biển, liếc mắt đưa tình.

Bạch Nhạn dựa người vào ghế, giống như đang suy nghĩ tâm tư, cũng giống như đang ngủ.

“Tiểu Tây, em cầm lưới đi mò vớt thử xem, nhìn xem Khang Kiếm có phải bị rơi ở đâu đó rồi hay không?” Mười lăm phút sau, Lục Địch Phi nói.

Tiểu Tây cười cười, liếc mắt nhìn Bạch Nhạn một cái, đi xuống lầu.

“Uống một cốc bia đi!” Lục Địch Phi đưa cho Bạch Nhạn một cốc bia.

“Không.” Bạch Nhạn uể oải lắc lắc tay.

“Có thể học, vì sao không học?”

“Không muốn học. Cái này đáng để học sao?”

“Đương nhiên, tôi sẽ là một thầy giáo tốt.” Gương mặt Lục Địch Phi gợi lên một chút cười, “Lần này đi đảo Giang Tâm, hoàn toàn là vì em. Đây là lần thứ hai chúng ta hẹn gặp, em có thể hỏi một vấn đề. Lần sau muốn hỏi, phải là nửa tháng sau, vì tôi sắp phải đi tỉnh thành học tập”. Lúc chiều ở bể bơi, cứ nghĩ có thể nói chuyện được lâu, đáng tiếc Khang Kiếm lo lắng cho Bạch Nhạn, chỉ bơi một chút sau đó đã lên bờ, hai người bắt buộc phải ngừng nói chuyện.

“Vì sao anh lại ly hôn?” Bạch Nhạn đột ngột hỏi.

Lục Địch Phi nhún vai, nhíu mày, “Em chắc chắn muốn từ bỏ cơ hội của riêng mình?”

Bạch Nhạn gật gật đầu.

“Cuộc hôn nhân của chúng tôi là cuộc hôn nhân trao đổi, hiện tại mục đích của đôi bên đều đạt tới, không còn giá trị nữa, vì thế buông tay, mỗi bên tìm kiếm một chân trời mới.” Lục Địch Phi nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Không phải anh đã từng nói, những người tham gia chính trị, nội bộ không thể mâu thuẫn, anh làm như vậy không phải là tự phá hủy con đường công danh của mình sao?”

Lục Địch Phi cười ha ha, “Đảng cộng sản không cho phép ba vợ bốn nàng hầu, nhưng vẫn tôn trọng tự do hôn nhân. Chỉ cần không phải vì những tin đồn tình cảm mà ly hôn, đó sẽ là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Ồ, Lục bí thư thật đúng là biết cách luồn qua khe hở của đạo đức, thật thông minh.” Bạch Nhạn ngồi thẳng người. “Hóa ra ly hôn đơn giản như vậy a!”

“Nếu không em cho là sao?”

“Tôi nghĩ đó là bắt buộc phải lựa chọn. Kết hôn, là phải cùng một người gắn bó suốt đời, thật dài thật lâu, tạo thành một gia đình, sinh một đứa nhỏ, có máu mủ tình thâm thân tình, bất cứ thứ gì cũng không thể chia cắt. Làm thế nào mà anh có thể ly hôn được?”

“Ách?” Đây là cái luận điệu hoang đường gì chứ? Lục Địch Phi lắc đầu, có thể là hắn đã nghe lầm rồi? “Duyên phận đã hết, liền tách ra thôi! Tôi làm người rất thẳng thắn, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Sẽ không giống một số người có mục đích mờ ám, giả bộ có tình cảm nồng nàn.”

“Không, anh tốt hơn loại người như thế ở chỗ nào? Anh như vậy, không phải là một kẻ nhát gan, thì chính là một tên khốn khiếp.” Bạch Nhạn cười như không cười, giọng điệu rất thành thực.

Lục Địch Phi trợn mắt há hốc mồm, không nuốt được nước miếng, “Tiểu nha đầu, em có thể nói cụ thể hơn không?”

“Nói anh là kẻ nhát gan, vì căn bản anh không có dũng khí, không đủ tư cách làm một người chồng, hoặc là không xứng làm một người cha, anh sợ gia đình trói buộc anh, do đó sẽ mất đi cơ hội vui chơi, anh càng sợ trách nhiệm trói buộc, cho nên anh không dám cưới người mà anh yêu, như vậy anh muốn đi thì đi, không có một chút vướng bận. Nói anh là tên khốn khiếp, vì rõ ràng anh có vợ có con, nhưng anh lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, tự cho là phong lưu tiêu sái. Nếu thật đó là cuộc hôn nhân trao đổi, vì sao còn sinh đứa nhỏ? Cả hai người là người trưởng thành, vỗ vỗ mông chạy lấy người, đứa nhỏ thì sao? Nó không có quyền được lựa chọn cha mẹ, nó có gì sai, nó muốn có cha mẹ như vậy sao, vì sao nó lại không giống với những đứa trẻ bình thường? Có lẽ anh nói đứa trẻ đó sẽ được rất nhiều người yêu thương, vật chất rất đầy đủ, nhưng điều đó có thể so sánh với tình yêu thương của cha mẹ sao? Lục bí thư, anh có biết cái gì gọi là gia đình không? Nó giống như một bờ vai để khi mệt mỏi anh dựa vào, là ngọn đèn khi anh trở về lúc đêm khuya, là những khích lệ khi anh suy sụp, là cái khăn tay khi anh muốn khóc, là một bóng dáng đứng ở xa khi anh thành công…” Bạch Nhạn đột nhiên nghẹn ở cổ họng, hốc mắt đỏ, cô che dấu bằng cách bưng cốc của mình lên uống, đã quên đó là bia, không khỏi lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Lục Địch Phi không cười, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạn, giống như lần đầu tiên quen biết, “Là vì từ nhỏ em đã không có cha, cho nên em mới có thể hiểu được như vậy sao? Thật ra, khi tôi nghĩ đến con gái của tôi, tôi cũng rất đau lòng.”

“Trai tim của anh là một trái tim tốt, khả năng khôi phục rất mạnh.” Bạch Nhạn đem ngụm bia nuốt xuống, giọng mỉa mai cười.

“Tiểu nha đầu, đừng dùng cuộc sống của em để nhìn những người khác, mỗi người đều có những bất đắc dĩ khác nhau. Có phải bởi vì như vậy mà tha thứ cho Khang Kiếm, kỳ thật trong lòng em sớm đã biết rõ mọi chuyện, đúng không?”

Bạch Nhạn lại dựa người vào ghế, “Hôn nhân giống như một chiếc thuyền, tôi và anh ấy là người ở trên cùng một chiếc thuyền, nếu thuyền va phải đá ngầm, hoặc vì những thao tác sai của anh ấy, thuyền bị lạc phương hướng, tôi sẽ bỏ thuyền chạy lấy người ư? Chuyện gì cũng có thể tiêu sái, duy nhất là người một nhà thì không thể. Mọi người phạm sai lầm, có những quá khứ, đều có giờ phút mê mang, tôi sẽ giúp anh ấy, cũng sẽ chờ đợi, cố gắng, không dễ dàng buông tha. Ai có thể đoán được nhân duyên mỹ mãn có đến hay không?”

“Nếu hắn không xứng đáng?”

“Tôi sẽ làm cho anh ấy bởi vì tôi mà trở nên đáng giá.”

“Nếu hắn thật sự chỉ là một cây gỗ mục, hoặc là kết hôn có mục đích?”

Bạch Nhạn cười mỉm, “Đôi mắt của tôi không dùng để trang trí, tôi tin tưởng vào đôi mắt của tôi.” Sau đó giọng nói chuyển sang bất đắc dĩ, “Tôi sẽ cho người mà tôi quan tâm mười cơ hội, cơ hội dùng hết rồi… Tôi sẽ thừa nhận số phận của tôi.”

Hơn nửa ngày, Lục Địch Phi không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

“Biết không? Tiểu nha đầu, ở độ tuổi của em, không nên nói ra những lời nói giống như đã trải qua năm tháng tang thương như vậy. Em làm cho trái tim của tôi có chút đau đớn. Đáng tiếc, nên đến vẫn sẽ đến, em… Đến lúc đó nhất định phải thật tốt.” Hắn lắc đầu, bưng lên một chén rượu thầm thì uống hết, đột nhiên tiếng nói nhỏ dần, “Một số người không cần quá kỳ vọng. Tiểu nha đầu, em là em, Khang Kiếm là Khang Kiếm, ám chiến giữa tôi và với Khang Kiếm quyết không vì em mà có nửa điểm nương tay, tôi vốn định để em trở thành nằm vùng giúp tôi, ha ha, hiện tại thất bại. Gần đây, Khang Kiếm và một ông chủ họ Hoa qua lại rất thân thiết, nếu hắn tới nhà em, em chú ý một chút. Nói không chừng về sau sẽ có ích lợi gì đó!”

“Anh thử nói ví dụ xem?”

“Hiện tại tôi cũng chưa biết. Đến đây, tiểu nha đầu, cạn ly cho thất bại của tôi.” Lục Địch Phi giơ chén rượu lên, Bạch Nhạn nhấp một ngụm bia, tựa người vào ghế hóng gió.

Lắng nghe tiếng sóng cuồn cuộn, thỉnh thoảng có một hai tiếng vỗ cánh của chim xẹt qua, thời gian trôi qua, cô nhắm mắt lại, không cảm thấy gì nữa.

Lúc Khang Kiếm quay lại, cô đang ngủ.

Lục Địch Phi và Tiểu Tây ở lại uống rượu nói chuyện, anh ôm Bạch Nhạn trở về, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, làn váy không cẩn thận bị nhăn lại, anh cẩn thận vuốt phẳng. Dưới ánh đèn, đột nhiên anh nhìn thấy ở đùi và mông của Bạch Nhạn có hai vết sẹo mờ, giống như hai đóa hoa.

Anh chau mày, bật đèn bàn, muốn nhìn rõ một chút, Bạch Nhạn tỉnh.

“Anh… Thấy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng.

“Chuyện gì đã xảy ra, sao lúc ấy lại bị thương nặng như thế?” Anh nhẹ nhàng mà vuốt ve hai vết sẹo kia, không nghĩ đến động tác này có bao nhiêu thân mật.

Bạch Nhạn lấy chăn che khuất thân mình, “Lãnh đạo, anh đã nhóm bếp lò bao giờ chưa?”

Anh lắc đầu.

“Mùa hè, ở trong phòng nấu cơm quá nóng, em liền xách bếp lò ra sân. Vừa muốn nấu cơm, vừa muốn nấu thức ăn, nhưng chỉ có thể làm từng việc một. Sau khi em nấu cơm xong, để nồi cơm sang một bên, đặt chảo đã đổ sẵn dầu ăn lên bếp, phát hiện cần phải đổi than, em thật cẩn thận đem chảo đặt xuống, đem than cũ gắp sang một bên, cho than mới vào lò. Miệng vẫn tự nhắc nhở mình phải cẩn thận nồi cơm với chảo dầu, không đề phòng viên than vừa đước gắp ra dưới chân, đem chảo đặt lên bếp, em đặt mông ngồi vào than vừa được gắp ra, lúc ấy liền ngửi thấy mùi thịt nướng, vì thế, đã để lại hai dấu ấn. Ha ha, thật tốt nha, về sau em muốn chạy cũng không được, lãnh đạo, anh muốn tìm người, đây chính là một manh mối rất quan trọng. Lãnh đạo, anh… Sao vậy?”

Sắc mặt của Khang Kiếm có điểm trắng, gắt gao cắn môi, những đầu ngón tay ở trên người cô hơi hơi run run.

“Đau hay không?” Anh lo lắng hỏi.

Cô ách xì 1 cái, “Khẳng định là rất đau, nhưng tất cả đều trôi qua.”

“Chuyện giống như vậy, có xảy ra nhiều không?”

“Nhớ không rõ lắm, a, có một lần đem ấm nước sôi đổ vào phích, không biết như thế nào phích nước nổ, toàn bộ nước sôi bắn tung ra ngoài, may mắn lúc đó mặc quần áo dầy, làn da chỉ ửng đỏ lên, sau đó trở lại bình thường. Lúc còn nhỏ, ai cũng có những chuyện nguy hiểm, bà ngoại em đều nói, trẻ em phải như vậy, bằng không sẽ không lớn được. Anh xem, bộ dạng hiện tại của em rất tốt!” Cô cười khanh khách, giống như đang nói đến chuyện của người khác.

Anh cởi giày, xốc chăn của cô lên, cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, đem cô ôm vào trong lòng, dùng sức ôm.

“Lãnh đạo…” Bạch Nhạn sợ hãi kêu một tiếng.

“Đừng nói nữa, ngủ đi!” Anh đưa tay che đôi mắt của cô.

Cái ôm như vậy, không quan hệ yêu đương, không quan hệ tình dục, chỉ có trong lòng tràn đầy thương tiếc.

Bạch Nhạn ngoan ngoãn đem đầu hướng vào trong, vụng trộm lè lười, dường như đây là lần đầu tiên từ sau khi kết hôn bọn họ cũng ngủ trên một chiếc giường! Hắc hắc!

Tim đập như trống.

Thình, thịch, ánh mắt chậm rãi khép lại, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, không biết Bạch Nhạn nằm mơ thấy gì, mở mắt ra liền kêu “Lãnh đạo, lãnh đạo…” Khang Kiếm cúi xuống gọi, “Anh ở đây!”

Cô hoảng sợ nhìn anh một cái, làm nũng ở trong lòng anh cọ cọ, rồi lại ngủ tiếp, không thấy vẻ mặt rối rắm của Khang Kiếm.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời dọc theo khe hở của rèm cửa sổ chiếu thẳng vào, dừng ở cặp lông mi dài của Bạch Nhạn, đôi mắt chớp chớp, sau đó mở ra, đập vào mắt là những sợi râu lởm chởm ở trên cằm của Khang Kiếm, trong lòng cô như cô một ánh mặt trời ấm áp xuyên suốt, cô không nhịn được, vươn tay ra, vuốt ve mặt anh, “Lãnh đạo, chào buổi sáng!”

Khang Kiếm mỉm cười vuốt tóc cô, cử động cánh tay đã cứng ngắc, “Rời giường, chúng ta đi tản bộ.”

Không có gì là kì lạ, giống như mọi buổi sáng bình thường.

Hai người chen chúc ở toilet cùng nhau đánh răng, rửa mặt, Bạch Nhạn nhìn vào gương nhăn mặt, Khang Kiếm chỉ vào cái mũi của cô. Cô tìm áo sơ mi, quần tây cho anh, tìm một chiếc váy dài không tay cho chính mình, quấn quít lấy anh đến khi anh khen cô mới bằng lòng ra ngoài.

Bên ngoài, không khí rất ấm áp, ngọt ngào.

“Chỗ đó có cỏ lau!” Đi đến bờ sông, Bạch Nhạn đột nhiên nhảy dựng lên như phát hiện ra một châu lục mới, thoát khỏi vòng tay của Khang Kiếm, chạy đi qua, vui mừng ngắt những ngọn cỏ.

“Em muốn làm gì?”

“Bí mật. Anh đến đây giúp em đi, em cần rất nhiều, rất nhiều.” Bạch Nhạn rất nhanh đưa tay ngắt những ngọn cỏ lau, xếp gọn gàng rồi ôm vào người.

“Mục đích của việc này là gì?” Khang Kiếm thật sự rất tò mò.

“Hì hì, có mục đích lớn.”

Cỏ lau ở đảo Giang Tâm vừa cao lại vừa dày, chỉ chốc lát, hai người đã ngắt được rất nhiều, Bạch Nhạn coi đó như bảo bối ôm vào người. Đến biệt thự, lại gặp Lục Địch Phi và Tiểu Tây cùng hỏi, cô chỉ cười không đáp.

“Tiểu nha đầu, chuyến đi này của em, dường như thu hoạch không nhỏ.”

Bạch Nhạn ngọt ngào ngoái đầu nhìn Khang Kiếm đang từ bên ngoài đi vào, gật gật đầu.

Chủ nhật, bốn người rời khỏi đảo Giang Tâm đảo, trở lại Tân Giang.

Việc thứ nhất khi Bạch Nhạn về nhà là đem đống cỏ lau ra ban công, Khang Kiếm vẫn không đoán ra ý đồ của cô, nhưng, trong nhà có mùi cỏ lau thơm nhẹ, anh thấy dường như mình vẫn đang ở trên đảo Giang Tâm.

Buổi tối, Khang Kiếm bị Tùng Trọng Sơn gọi điện kêu đi ra ngoài, nói là tổ vệ sinh của thành phố đến kiểm tra thí điểm. Bạch Nhạn ở nhà một mình lười nấu cơm, cầm hai quả dưa chuột, ngồi ở trong phòng khách, vừa xem tivi vừa cắn.

Chuông cửa reo.

Cô chạy tới nhìn mắt mèo, thấy một người đàn ông trung niên béo ục ịch, sửng sốt.

“Ông muốn tìm ai?” Cô hé mở cửa, tuy rằng ở khu này tình hình trị an khá tốt, nhưng đối với người xa lạ vẫn phải đề phòng một chút. Mở cửa, lúc này mới nhìn đến dưới chân người đàn ông là hai thùng hoa quả. Dường như là do ông ta đem lên, trên mặt mồ hôi lấm tấm như mưa.

“Tôi… Tìm trợ lý thị trưởng – Khang Kiếm.” Người đàn ông thở hổn hển, nói.

“Anh ấy không ở nhà. Ông là?”

“Tôi họ Hoa, gọi là Hoa Hưng, là bạn của Khang trợ lý.” Người đàn ông lấy danh thiếp từ trong túi ra, cười kính cẩn, đưa cho Bạch Nhạn.

Hoa Hưng? Tên này rất quen tai, Bạch Nhạn cúi đầu nhìn danh thiếp, lắp bắp kinh hãi. Thật sự là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, người đàn ông ở trước mặt này là ông chủ của khách sạn Hoa Hưng.

“Nhưng anh ấy không ở nhà, có chuyện gì thì ông gọi điện thoại cho anh ấy, hoặc là đến văn phòng của anh ấy.” Bạch Nhạn lễ phép mời ông ta vào phòng khách, rót một chén nước cho ông ta.

 

Hoa Hưng ha ha cười, đánh giá căn phòng, “Thực ra tôi cùng không có chuyện gì, chỉ là muốn đến chơi. Khi hai người kết hôn, đúng vào lúc tôi phải đi công tác.” Ông ta đi ra ngoài, đem hai thùng hoa quả vào nhà.

Bạch Nhạn từ chối nói không cần, Hoa Hưng nở nụ cười, “Khang phu nhân, cô đừng xem tôi là người ngoài, tôi và Khang trợ lý đã làm bạn rất nhiều năm. Lại nói, một chút hoa quả này không phải tiền hối lộ, chỉ là một chút tâm ý của tôi.”

Bạch Nhạn khó xử, không biết làm như thế nào, có điểm bài xích ông chủ Hoa này, không thích dáng vẻ con buôn của ông ta.

Hoa Hưng cũng thức thời, uống xong một chén trà, liền đứng dậy cáo từ. Lúc gần đi, một lần nữa bảo Bạch Nhạn hãy thường xuyên đến khách sạn Hoa Hưng chơi, đem bạn bè đến ca hát, đến ăn cơm đều được. “Khách sạn Hoa Hưng của tôi cũng có xây dựng những căn nhà riêng, nếu bạn bè cô muốn mua, tôi sẽ giảm giá cho họ.” Ông chủ Hoa lại bỏ thêm một câu.

Bạch Nhạn lễ phép nói cảm ơn.

Đóng cửa lại, cô liền gọi điện thoại cho Khang Kiếm, báo cáo việc ông chủ Hoa đến chơi. Khang Kiếm ừ một tiếng, bên cạnh dường như có rất nhiều người, anh chỉ nói một câu: được rồi, anh biết rồi, sau đó cúp điện thoại.

Bạch Nhạn sững sờ, đây có phải là đã chứng thật lời nói của Hoa Hưng là sự thật?

Thời tiết oi bức, hoa quả không nên để ngoài. Cô mở thùng giấy ra, đó là một thùng nho đỏ được nhập khẩu từ Mỹ, một thùng xoài đặc sản của Đài Loan, quả nào cũng to tròn không tỳ vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Ông trời, hoa quả này mà không đáng giá tiền sao, tỉ giá nhân dân tệ vẫn đang tăng a! Bạch Nhạn khẽ nhếch môi.

Hết Chương 18

chuẩn bị quà sn cho tôi đi là vừa rồi đấy cô Ngưu ợ XD~


Happy Birthday  

5 responses to “Hoa Hồng Giấy – Chương 18 [Quà sn Ngưu]

  1. tem cho ngưu đại rừng rú :*

  2. phong bì là của ta!!!

  3. ViViNTT

    Thanks Nang Pa!
    KKiep co gi tat khuat voi HHung ?

  4. Xuanthun

    Thuc su la truyen rat hay a. Rat cuon hut. Thich chi BN qua. Thich cai cach noi chuyen cua chi y. Nhug ma thay chi y luc nao cung khoc mot minh that toi qua. Ma minh thay cai ong Dich Phi cung co ve tot day chu chang le la dich that sao????

Bình luận về bài viết này

Lịch post tr nhà Pa ^^

Chẳng phải trộm của ngươi một chiếc cốc?! ~> 2 chương/ 1 tuần 

Hoa Hồng Giấy ~> 2 chương/ 1 tuần

Cô dâu thứ 10 của Quỷ Vương ~> tùy hứng pé Aiz

 

Mong các tình yêu ko giục tiến độ truyện nha ^^

Ngày lành!

Pachan~